I am passionate about adopting new technologies and thrive in dynamic environments.
Những dòng code chạy không ngừng trên màn hình. Deadline đuổi sát gót. Nhưng có thứ gì đó sâu hơn đang đuổi theo tôi - nỗi hoài nghi. Sau tám năm "cày" miệt mài, tôi bỗng thấy mình như con tàu tốc hành lao đi trong sương mù: vẫn chạy, nhưng chẳng rõ ga cuối nằm ở đâu.
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc riêng của mình, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên bàn phím, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Đồng hồ trên tường đã điểm 2 giờ sáng, nhưng tôi vẫn chưa thể rời mắt khỏi màn hình. Tiếng gõ phím vang lên đều đặn, xen lẫn với tiếng thở dài khe khẽ của tôi. Ngoài kia, vợ và con tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, để lại tôi một mình với đống deadline và những suy nghĩ miên man không dứt.
Tôi còn trẻ, mới chỉ bước vào những năm đầu của sự nghiệp. Công việc đối với tôi không chỉ là một nhiệm vụ, mà là cả một thế giới đầy tham vọng. Tôi luôn tin rằng chỉ cần cố gắng thêm một chút, ở lại muộn thêm vài giờ, đưa việc về nhà làm thêm, tôi sẽ tiến gần hơn đến những mục tiêu lớn lao mà tôi và sếp đã đặt ra. Những đêm OT như thế này không còn xa lạ—chúng đã trở thành một phần của cuộc sống tôi. Nhưng gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó không ổn. Cơ thể tôi mệt mỏi, không chỉ là sự uể oải sau một ngày dài, mà là một cảm giác kiệt sức âm ỉ, len lỏi đâu đó trong từng thớ thịt. Những bữa ăn vội vàng trước bàn làm việc, những lần lờ đi cơn đau đầu hay sự căng thẳng—tôi tự nhủ mình còn trẻ, mình chịu được. Sự nghiệp là ưu tiên hàng đầu, thành công sẽ đến nếu tôi không ngừng chạy đua.
Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc, tôi bất chợt dừng lại. Tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt mình qua tấm kính cửa sổ. Tôi tự hỏi: mình đang làm gì với cuộc đời mình vậy? Một câu chuyện tôi từng đọc đâu đó chợt ùa về trong tâm trí. Người trong câu chuyện ấy cũng như tôi, lao đầu vào công việc, chạy theo tiền tài và danh vọng, để rồi một ngày nhận ra sức khỏe mới là thứ quý giá nhất. Họ kể về những năm tháng tuổi trẻ bị cuốn vào guồng quay bận rộn, và khi nhìn lại, họ ước mình đã sống khác đi—chậm lại một chút, quan tâm đến bản thân và những người thân yêu nhiều hơn.
Tôi giật mình. Liệu tôi có đang đi trên con đường ấy không? Tôi chưa già, nhưng những dấu hiệu mệt mỏi đã bắt đầu xuất hiện rõ rệt – gout – mỡ máu – tiểu đường … . Nếu cứ tiếp tục đánh đổi sức khỏe như thế này, rồi tôi sẽ còn lại gì? Tiền tài và sự nghiệp quan trọng thật, nhưng chúng không phải là tất cả. Tiền có thể mua được nhiều thứ, nhưng không mua được sức khỏe. Sự nghiệp có thể mang lại thành công, nhưng nếu không có một cơ thể khỏe mạnh, tôi sẽ chẳng thể tận hưởng nó.
Nhưng đêm nay, khi tôi ngồi đây, một mình trong căn phòng tĩnh lặng, tôi cảm thấy một nỗi bất an len lỏi khó tả. Cuộc sống của tôi—với những đêm OT triền miên, những deadline dồn dập, và áp lực đè nặng—đột nhiên hiện lên như một vòng xoáy ngột ngạt. Tôi đã chạy đua quá lâu, nhưng để làm gì? Câu trả lời dường như trôi tuột khỏi tay tôi. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Có lẽ đã đến lúc tôi cần dừng lại, dù chỉ một khoảnh khắc, để nhìn lại chính mình. Tôi không muốn chỉ tồn tại như một cái bóng lặng lẽ giữa dòng đời hối hả. Tôi khao khát được sống—thực sự sống, với sự nhẹ nhàng và ý nghĩa mà tôi đã vô tình đánh mất.
Your email address will not be published. Required fields are marked *